Lời cha dặn:
Nếu chồng con ngoại tình, hãy khuyên
anh ta bỏ vợ
Người ta có thể ăn một cái
bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sống với một thứ tình bị
san sẻ.
Một trong những cuốn sách
bố yêu thích nhất có tên là "Bố đã từng yêu". Bố nghĩ rằng bất cứ
người phụ nữ/đàn ông nào trước khi lập gia đình cũng đều nên đọc nó.
Trong truyện, ông bố chồng
đã cố giải thích cho con dâu của mình về sự ra đi không một lời tạ từ của chồng
cô ta. Anh ấy đã bỏ đi với một người phụ nữ khác.
Nhưng thay vì lên án hay
bảo vệ hành động đó của con trai, ông bố chỉ kể một câu chuyện về chính cuộc
đời ông, về việc ông đã hối tiếc vì không thể bỏ đi như chàng trai, không thể
một lần sống kiệt cùng là chính mình như thế nào. Và rồi cả cuộc đời về sau,
ông luôn sống trong sự hối tiếc.
Câu chuyện đó có giúp con
nhận ra điều gì không?
Với bố, nó như một sự thức
tỉnh vậy. Cuộc sống này vốn ngắn ngủi, và điều đau khổ nhất là không được sống
là chính mình, điều tiếc nuối nhất là không được thành thật với tình cảm của
mình. Nếu không làm được hai thứ ấy, cuộc đời về sau sẽ chỉ là những tháng ngày
đầy tiếc nhớ mà thôi.
Nếu chồng con ngoại tình,
hãy khuyên anh ta bỏ vợ, hoặc hãy rời bỏ anh ta. Bởi hôn nhân không phải là sự
ràng buộc của giấy tờ, trách nhiệm hay bất cứ điều gì khác.
Hôn nhân là khi hai con
người tự nguyện gắn bó với nhau, ràng buộc nhau bởi sự tha thiết. Khi đã không
còn tha thiết, sự ràng buộc còn có nghĩa lý gì không? Nếu vậy, hãy tự giải
thoát cho mình và cho người, con ạ!
Người ta có thể ăn một cái
bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sống với một thứ tình bị
san sẻ. Tình yêu không hữu hình đến thế, nhưng nó lại yêu cầu sự tròn đầy, viên
mãn.
Nếu người đàn ông của con
không thể dành cho con sự tròn trặn ấy, hãy rời xa anh ta. Hãy để cho người phụ
nữ khác được hưởng hạnh phúc mà con đã từng được hưởng. Và con cũng xứng đáng
với một hạnh phúc khác đầy đặn hơn. Hãy nhớ, không cô gái nào đáng bị san sẻ
trong tình yêu!
Đàn ông vốn tham lam, đôi
khi tham lam đến hèn mọn. Anh ta vừa muốn có được những cuộc phiêu lưu tình ái
với những cô nàng đỏm tính, vừa muốn có một chốn yên ấm để quay về với người
phụ nữ luôn nhẫn nhịn, đợi chờ. Bởi thế mà anh ta phải vụng trộm, giấu giếm,
rồi loanh quanh, dối trá.
Đừng biến chồng mình thành
một kẻ hèn mọn. Hãy để anh ta được lựa chọn và khuyến khích anh ta dám sống
thật với những tình cảm, xúc cảm của riêng mình, cho dù điều đó có khiến con
phải chịu đau khổ. Nhưng đau khổ nào rồi cũng sẽ qua. Hãy để nó kết thúc và
trôi đi, còn hơn cứ mãi tù đọng và sa lầy.
Nếu người đàn ông con yêu
là một anh chàng thẳng thắn và trung thực, hãy khích lệ anh ấy giữ mãi hình ảnh
đó, đến tận phút sau cuối, ngay cả khi đã chia tay.
Đừng cố sống và thỏa hiệp
với kẻ bội phản để rồi làm tha hóa cả mình lẫn người. Cũng đừng cố tự làm mình
mờ mắt, ù tai chỉ để không nhìn, không nghe những điều không muốn.
Người ta đã nêu gương những
người phụ nữ bao dung và vị tha. Nhưng con ơi, tha thứ chưa bao giờ là điều dễ
dàng.
Nếu ta không thể tha thứ,
không phải vì ta quá hẹp hòi, chỉ vì ta quá nhạy cảm và sự tổn thương trong ta
quá sâu sắc. Đến nỗi chỉ vì một hình dung ấy thôi cũng khiến ta đau đáu, xót
xa, quặn thắt.
Người ta không thể lên án những
người phụ nữ vì quá đau lòng, vì không chấp nhận sự bội tín mà lựa chọn ra đi.
Có người nói rằng hôn nhân
không chỉ có tình yêu. Nhưng đó phải chăng là ngụy biện? Tại sao ta phải bắt
đầu cuộc hôn nhân bằng tình yêu để rồi sau đó lại chấp nhận sống tiếp mà không
có nó?
Không có tình yêu, hôn nhân
chỉ là tình đồng chí, chỉ là sự vun vén cho một cái chung vô vị. Con cái ư?
Đừng lấy chúng ra làm sự ràng buộc.
Con cái chúng ta vẫn có thể
lớn khôn, được yêu thương đủ đầy và được giáo dục tốt. Chúng không mất đi bố
hay mẹ chỉ vì họ không sống cùng nhau nữa. Vì thế, nếu chia tay, con hãy chia
tay trong hòa bình và vui vẻ.
Người phụ nữ mất gia đình
cũng giống như một kẻ chơi bạc đặt cược tất cả vào một ván bài và thua trắng
tay vậy.
Ta không chỉ mất đi một
người chồng, một ngôi nhà, mà là mất đi một người ta hết lòng yêu thương, một
mái ấm; mất đi niềm tin và bao kỳ vọng. Lòng ta không chỉ đau buồn, mà nó còn
xác xơ, hoang tàn nữa.
Nhưng thà tay trắng để bắt
đầu lại, còn hơn cứ mãi ôm lấy những điều đã không còn trọn vẹn, cứ mãi níu giữ
người đã khiến ta phải hoài nghi.
Con hãy là một người dám
níu giữ, nhưng cũng dám buông bỏ. Dù biết rằng níu giữ hay buông bỏ đều cần sự
mạnh mẽ và quyết liệt. Song bố tin con gái bố là một người như thế.
Sau tất cả, bố chỉ mong con
được hạnh phúc. Bất luận con có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa.
Bố của con!
Theo phunutoday
No comments:
Post a Comment